(AutoPro) - Phiêu? Có. Thăng hoa? Có. Ám ảnh? Có. Tột cùng hạnh phúc? Có. Sợ hãi? Có. Lo lắng? Có. Xấu hổ? Cũng có luôn. Sự phức hợp cảm giác kỳ lạ ấy chỉ xuất hiện khi ô tô trở thành một phần của đời sống người Việt.
Đề từ
Nếu miêu tả về đời sống sinh hoạt tình cảm đơn điệu của những người yêu nhau, đều đặn đến độ theo lịch, nhàm chán và miễn cưỡng đến độ có tên là "đóng thuế"… hình ảnh của một người đi bộ có lẽ là hợp hơn cả.
Nền kinh tế thị trường đã khiến giấc mơ sở hữu ô tô của người Việt trở thành hiện thực, nhanh một cách khó ai có thể lường trước. Người mê xe, người chủ xe, người sắp trở thành chủ xe hân hoan gọi ô tô là "xế yêu", là "vợ hai", là "bà hai", là "nhà em"… Xe ô tô trở thành một thành viên trong gia đình, có đủ mắt mũi tay chân, được nhân cách hoá như một người bạn, biết đau, biết vui, biết chia sẻ, biết buồn…
Ở Việt Nam, theo nhận định của những người "tò mò", những "tiền bối" thực sự của hành vi lạ lẫm này lại là… những bác tài xe tải đường trường. Từ những năm 84-85, trên những chiếc xe còn phải chạy bằng than mù mịt bụi khói, đã có những cô gái ăn sương chuyên hoạt động trên xe tải trên cung đường Quy Nhơn-TP Hồ Chí Minh. Nhưng những vụ "đổi tình lấy tiền" thuần bản năng, thiếu tình cảm ấy không đáng để liệt kê, không đáng để xếp ngang hàng với những con người lãng mạn "lên đèo xuống ải, mây mưa ám ảnh cuộc trăm năm" (xin mạn phép sửa thơ cụ Nguyễn Tuân cho hợp với hoàn cảnh). Nó chỉ là những hành vi mới, không phải là một tinh thần mới.
"Khinh công cảm giác"
"Nếu những hành vi đều đặn hàng ngày là đi bộ, thì chuyện ấy trên xe thực sự là khinh công, là ngự pháp bảo bay vèo vèo, là cân đẩu vân một bước bảy vạn chín nghìn dặm cảm xúc", một đôi vợ chồng thành đạt nay đã có một mặt con thừa nhận.
Anh chị quả là có chút tây học, nhưng điều đó không phải là nguyên nhân chính. Chị kể lại từ hồi chuẩn bị cưới nhau, anh đưa chị về trình diện nhà ngoại. Trên tuyến đường về vùng Tây Bắc lởm chởm núi non đường xá nhưng vô cùng hữu tình ấy, anh mạnh dạn đánh lái rẽ ngang vào một con đường khuất liều lĩnh làm một người con rể chưa xin phép. Nhưng đối với chị, cái khung cảnh rực lửa dưới vòm một rừng mận trắng trên cao nguyên Mộc Châu ấy ám ảnh chị suốt 15 năm nay. Chị cho phép anh đổi sang một chiếc Audi Q7 có cửa nóc Panorama để thi thoảng hai vợ chồng lại có điều kiện "ôn cố tri tân".
"Nó là tổng thể của một cảm giác hạnh phúc, điên cuồng, đam mê nhưng cũng sợ hãi, lo lắng vì sợ người khác bắt gặp, và cả buồn cười nữa", chị đỏ mặt nhìn chồng đang ngắm chị kể chuyện cười hềnh hệch. Hai anh chị thậm chí còn tự tạo ra một cuốn cẩm nang về những cung đường ra Bắc vào Nam có địa điểm và hoàn cảnh thuận lợi cho… chuyện đó.
Đơn cử như ngay trên tuyến đường 1 cũ thôi, những con đèo bỏ hoang vì được làm đường hầm cũng là những địa điểm lý tưởng. Những con đường bạt ngàn phi lao dẫn vào bãi biển Thiên Cầm, đỉnh núi Trường Lệ ở Sầm Sơn, tuyến đường 1A mới vắng vẻ đoạn Lạng Sơn, bãi biển Lăng Cô buổi xế chiều, đường vào đèo lên Bạch Mã… đều là những chỗ có thể bày ra chiến trường, tuy chỉ dăm mười phút nhưng ngọt ngào mãi không thể quên.
Nếu không thể có điều kiện tốt hơn, một chiếc Matiz cũng có thể trở thành ngôi nhà hạnh phúc, nhưng đòi hỏi hai bên phải triệt để tuân thủ nguyên tắc "khéo ăn thì no, khéo co thì ấm".
Phía bên trái dây thừng
Rõ ràng niềm vui, niềm hạnh phúc nào cũng có những hệ luỵ riêng. Ở Việt Nam, hình ảnh một chiếc ô tô, một gia sản đối với đa số người dân, đứng yên một chỗ tại một góc khuất nào đó luôn gợi lên sự tò mò.
Anh Tiến kể lại một lần đang say sưa "khinh công", 2 người chỉ thiếu nước lăn ra ngất khi thấy một khuôn mặt đang tròn mồm say sưa gí sát vào mặt kính nhìn mình. Cậu bé cào lá phi lao ở biển Thiên Cầm ấy còn "quấy" hai anh chị đến lúc phải bỏ trận địa phóng thẳng về khách sạn mới chịu tha.
So với đám thanh niên nghịch tặc ở Sầm Sơn thì cậu bé ở Thiên Cầm ấy còn hiền hơn nhiều. Tiến đã phải thay nguyên hai bộ xi nhan hậu của con Captiva trong một lần đánh xe ra tận gần khu vực quân sự trên núi Độc Cước để tình tang trong đêm trăng sáng. La hét chửi bới mãi vì "ngứa mắt", đám thanh niên ở đây đã tặng cho chiếc xe mấy cục đá cho bõ tức.
Mưỡu cuối
Xin vạn lần đừng kết án rằng bài viết này cố tình cổ xuý cho một lối sống thiếu lành mạnh, mà hãy nhìn đó như là một nhu cầu có chất tính dục, nhưng cũng không kém phần đậm chất tinh thần. Tại sao người ta có thể đưa nhau vào nhà nghỉ mà không thể kín đáo làm điều đó trên xe ô tô?